Làng cổ Cự Đà
Cách trung tâm Hà Nội khoảng 20 km về phía Tây, làng Cự Đà thuộc xã Cự Khê, huyện Thanh Oai, Hà Nội, một trong những ngôi làng cổ còn giữ nguyên nét truyền thống từ xa xưa.
Truyện ngắn của Trần Thanh Hà
Đi đâu? “- thằng Tăng hỏi, cộc lốc. Chả là chúng tôi đang cuối khóa học, sắp sửa đi thực tế, đứa nào thích đi vùng nào thì đăng ký”. Đâu cũng được. Nước non gì!. “Tôi uể oải. Tăng...
Phía sau mùa đông - Truyện ngắn của Nguyễn Vĩnh Tiến
Con đường về nhà mỗi lúc thêm khó khăn. Đêm không trăng, đường đồi gập ghềnh, mưa ướt và gió lạnh. Ánh đèn pha có lúc như bị hất tung lên rồi tan biến trong làn mưa bụi, lúc khác...
Trăng rơi
Bởi trời cứ hừng hực hầm hập nắng, đến cái cán cuốc cũng chảy mỡ huống chi là đã tuổi lèo nhèo, rệu rạo như Cà. Bị nắng bủa vây bòn rút hết những dẻo dai vốn có, một buổi làm đồng tới ba bận chạy vào gốc tre tránh nắng. Rồi cuốc, rồi vồ lạc hậu không đọ nổi với máy móc, hiện đại đánh bại chăm chỉ, vụ cà rốt này Cà bị rớt lại phía sau, thành người vá đồng. Bác Bản hàng xóm vừa cót xong lát đất cuối cùng lên vai luống cũng đã thũng thẵng ra bờ sông rửa chân tay để lên đồng, lúc đi ngang qua lưng Cà không đành lòng, tự xin việc, hay cô để tôi giúp vài đường, Cà lắc đầu, bác cứ về trước đi, rồi mải miết cuốc cuốc đập đập.
Tự vượt
Trương là giáo viên chiến thuật trường Quân sự Quân khu Tả Ngạn, dạy từ động tác lăn, lê, bò, trườn cho đến chiến thuật cấp tiểu đội, trung đội, đại đội thậm chí khi thiếu giáo viên Trương còn dạy cả chiến thuật cấp tiểu đoàn. Vậy mà, 21 năm trong quân ngũ,
Đôi bờ sông ngàn
Ông Hoàng mặt đỏ gay, cơn giận bốc lên đỉnh điểm. Lần đầu tiên thấy con gái bỏ học đi chơi, ông bắt Nhi nằm sấp giữa phòng khách, vụt gãy liền hai cán chổi. Nhi không thấy đau, chỉ nghe bên tai tiếng sáo gọi bạn văng vẳng.
Chùa vạc
Rạng đông. Éc éc éc... Tiếng gào thét chung quanh nó xé toạc màn sương rọi xiên xiên những tia máu hồng. Thê thảm như tiếng kêu của bầy chim lợn bị chọc tiết. Tiếng xích sắt loạch xoạch, tiếng vỗ cánh giần giật đau đớn vỡ ra lả tả từng nắm lông đầm máu trộn vào sóng nước Vụng Voi. Vạc vạc vạc vạc vạc vạc! Tiếng loa ra rả man dại rót xuống từ rặng bạch đàn tựa ngàn vạn mũi dùi nung đỏ khoan vào tai.
Bạn cũ
Bạn bè không trẻ nữa, con cháu đầy nhà cả rồi đáng phải gọi nhau bằng anh, bằng ông, nhưng tôi lại quen gọi hắn là “thằng”. Hắn cùng quê với “lão Khúng” của Nguyễn Minh Châu mà lại bảnh như trai thành thị. Hai đứa cùng lớp ở đại học, lúc đi tán mấy em khóa dưới, nhỏ thó đen đúa tôi thường bị thiệt. Mắt hắn như có ma lực, các nàng nhìn rồi như bị ma ám. Nghe đâu hắn lấy được vợ kháu khỉnh. Lại con nhà có máu mặt nhất vùng nên sau này hắn lập nghiệp ở Hà Nội.
Giải cứu những bức tranh
Trong người tôi máu chảy rần rật. Nàng có đôi bàn tay trắng lạnh liêu trai. Nàng có đôi mắt rất quen. Sắc xanh của lưng chừng biển khơi ngày nắng trong từng ánh nhìn trong veo, tôi đã phải trộn những nguyên liệu màu khác nhau mới ra được điều đặc biệt ấy. Tôi đã không kịp cứu khi chứng kiến mẹ đốt bức tranh. Bức chân dung “Người cứu rỗi”, ký ức mơ hồ về một người con gái có đôi tay mỏng và lạnh nhưng rất đỗi ân cần, dịu dàng với tôi những ngày tôi bốn tuổi. Chính nàng. Tôi mất nàng thêm lần nữa, bằng da bằng thịt bên tôi trong thời gian dài.
Hoa ban nở muộn
Nhà tôi bên vạt đồi nhỏ. Ngôi nhà sàn ba gian nằm yên bình giữa khoảng trời rộng lớn. Mái nhà gianh qua bao mùa mưa nắng xám lại theo thời gian. Những bậc cầu thang gỗ in hằn bước chân thuở thơ ấu. Ngày nhỏ, tôi vẫn chạy xuống, rầm rầm những bậc thang mỗi khi chị đi lên nương về.Chị mỉm cười, dúi vào tay tôi giỏ mây nhỏ, khoái chí mở ra, những quả dâu tím mọng. Đưa quả dâu lên miệng, chóp chép nhai, đôi mắt cười lém lỉnh.
Bản âm
Bản âm - Truyện ngắn của Tru Sa
Chiếc bánh mỳ
Một tiếng “xoàn xoạt” phát ra, hình như tấm bạt che những bao đậu tương ở trên trần vừa bay ngang qua cửa sổ của con, kèm theo cái lạnh đầu đông khiến con co ro cố thu mình trong tấm mền cũ kỹ. Ngó đồng hồ mới 4 giờ sáng và con chợt nhớ ra mình phải dậy để đậy những bao đậu tương còn đang nằm ngổn ngang trên trần, nếu không chúng sẽ ướt hết.
Mẹ ơi, con thấy…
Mẹ ơi, con muốn thấy mẹ cười. Con muốn thấy vòng tay mẹ ấp áp luôn ôm con. Mẹ ơi, mẹ thương con nhất đúng không? Điều con không muốn thấy mẹ sẽ không làm đâu mẹ nhỉ? Mẹ vẫn luôn nói chỉ cần con vui là mẹ hạnh phúc. Vậy con sẽ vui khi thấy mẹ cười, khi thấy mẹ bớt những âu lo, gánh lặng.
Trong tâm trí con
Trong tâm trí con, mẹ…
Như nước mát trong nguồn,
Dạt dào ngọn sóng nhỏ
Chở ước mơ đi xa.